24 November 2016

BÀI HOAN CA Ở A 38 (Phần 4, 5, 6) - Chu Trầm Nguyên Minh

|Xem Phần 1, 2, 3|

Phần 4
______________
Phòng họp của trường NLS rộng hơn phòng giáo sư của trường Duy Tân, nhưng đúng 8g là chật kín người. Ngoài những giáo sư, bác sĩ, còn thêm các giáo viên, công chức…   60 người. Trên bàn chủ tọa, nhóm cán bộ, trong đó có cán bộ N, trao đổi điều gì đó với hai cán bộ, nón cối dép râu, bên ngoài sân có một tiểu đội cầm súng AK.
Mọi người chờ đợi trong lo lắng.
-Sao có…   lính gác…
-Còn cầm súng…   như…
-Thôi…  im đi.
Những con mắt như mở lớn. Cán bộ N bàn giao những người tập trung về đây cho cán bộ Dép Râu.
-Các anh… tôi đọc tên ai…   thì người đó ra khỏi phòng…   đứng chờ ngoài sân.
Và cán bộ N bắt đầu đọc, cán bộ -nón cối Dép Râu- lấy viết đánh dấu…
-Người được đọc tên phải la lớn: ‘Có.’
-Đại úy…
-Có.
-Thiếu úy…
-Có.
-Thiếu tá…
-Có.
-Trung úy T.
Hắn hét lớn “Có” … rồi bước mau ra khỏi phòng. Giữa sân đã có vài người được gọi tên trước Hắn, ở rìa sân bên phải có bộ đội cụ Hồ, tay cầm AK…   Hắn lờ mờ thấy rằng, vợ Hắn nói đúng, lời nói của cán bộ không đúng với việc làm của họ.
Dép Râu ra lệnh, giọng Bắc rất nặng:
-Tất cả xếp hàng hai…
Cán bộ N và nhóm cán bộ giáo dục thoát nhanh ra đường, ở đó có chiếc jeep đang chờ, phút chốc mất dạng, các giáo sư… bị bỏ lại…
-Ông kia … tôi nói xếp hai hàng… có nghe không?
Khi đã thành hai hàng ngay ngắn:
-Các ông nghe đây… từ giờ phút này các ông là tù binh…  những kẻ thua trận…. phải tuyệt đối tuân lệnh…  ai dở trò…   chúng tôi có quyền bắn bỏ…
Ngừng lại để lấy hơi:
-Bây giờ thì…   đằng trước…   bước!
Dép Râu đi trước, bộ đội cụ Hồ cầm súng đi hai bên, đoàn người băng ngang đường, đi chừng 500m, dừng lại trước cửa trại Đồng Tâm, đây là nơi trước đây Mỹ Ngụy nhốt tù CS, quân cướp giật, trộm cắp…  thành phần bất hảo của xã hội…   Trại Đồng Tâm bao quanh nhiều lớp thép gai, muốn vào khuôn viên phải qua một cái cổng hẹp, một trạm gác ở bên phải, phía sau là dãy nhà ở của quản trại.
Dép Râu đứng bên trái. Đoàn người vẫn hai hàng dọc, thẳng, yên lặng:
-Tôi đọc tên người nào người đó nhanh chóng bước tới…  người nào chậm trễ phải chịu hình phạt theo qui luật nhà tù… Dép Râu nói một hơi dài…  thở…
-Đồng chí Tân … đồng chí Tân đâu?
-Có em.
Từ trong trạm gác, đồng chí…   có em…  chạy vọt ra.
-Đồng chí làm nhiệm vụ… lục soát.
-Rõ.
-Không để vật cấm lọt qua.
-Rõ.
Dép Râu hắng giọng, bắt đầu đọc tên, lần lượt bước đến, cán bộ Tân lục soát, rồi bước qua cửa…
-Không được mang thứ này.
-Dạ…   đó là bơ…
-Bơ của đế quốc Mỹ phải không?
-Dạ…
Thức ăn, dao cạo râu, savon, khăn, quần áo… có ghi chữ nước ngoài bị cho là của Mỹ và phải bỏ lại…
-Trung úy T!
Hắn la lớn “Có” và bước tới, bỏ cái balo trường sơn khỏi vai. Tân kéo mấy tờ báo, xóc quần áo thức ăn…
-Những thứ này bỏ lại…
Hắn nhìn, cũng không thật rõ là bỏ lại những thứ gì…   duy có mấy tờ báo.
-Thưa… số báo này là báo cách mạng…   báo của các anh…
-Ông là trung úy Ngụy…   đã từng tham dự những trận đánh…   tội ác bằng trời…  lại còn là thứ biệt phái…   là CIA của đế quốc Mỹ…
Dép Râu nói như hét, giọng Bắc nặng, hắn trợn đôi mắt đỏ như máu:
-Anh là tên trực tiếp hay gián tiếp bỏ bom Hà Nội 12 ngày đêm, Khâm Thiên đổ nát là vì…   vì mày…   mày hiểu tội ác của mày chưa…
Dép Râu như hóa rồ, Hắn quên một điều mà một cán bộ phải biết trong thời bình là phải chứng tỏ là người có học…   Hắn tức gịân, căm thù…   nên từ ANH chuyển sang Mày…   Hắn bình tĩnh lại:
-Từ đây…   ông không đủ tư cách đọc tiếng Việt…   chứ đừng nói đọc báo cách mạng…
Dép Râu gằn giọng:
-Hiểu chưa?
Hắn hét “Hiểu”, nhưng thật tình thì chẳng hiểu gì.
Cái balô trở nên nhẹ tênh. Những thứ Vợ Hắn mua ở chợ trời đều phải bỏ lại, kể cả số báo Khánh cho…

Căn nhà nhốt tù dài chừng 10m, ngang 6m, lợp bằng tôn, có cửa khá lớn ở hai đầu, chỗ ngủ chia hai bên, làm bằng gỗ, hai tầng chạy suốt, mỗi tầng chứa 15 người, xếp như cá hộp… Phía sau nhà, cách vách khoảng 7m là một dãy cầu tiêu lộ thiên, mùi hôi nồng nặc, thúi rùm.
Hắn ngủ ở chỗ tận cùng tầng trên, bên ông G, Trưởng ty Giáo Dục chế độ cũ.  Ông không phải là Sĩ quan Ngụy biệt phái như Hắn.
Cán bộ Tân nói:
-Các anh tự thu xếp chỗ ở, một giờ nữa sẽ tập họp… nên khẩn trương lên.
Buổi tập hợp, chia 60 người ra làm 4 tổ, có tổ trưởng, tổ phó và ban Quản trại gồm 3 người, mỗi người phụ trách một việc, riêng Quản trại trưởng -giáo sư K- thì có trách nhiệm tổng quát. Việc bầu bán đều do tù lựa chọn biểu quyết.
K nói:
-Mỗi tổ phụ trách cơm nước một tuần… nhận gạo, cá…  ở cán bộ trại…
Và phân công làm vệ sinh, nhất là những hố xí lộ thiên v.v. Số còn lại chỉ mỗi một việc là ngồi ngay chỗ ngủ, nghe và ghi chép cán bộ quản giáo – ngồi cái bàn đặt ở cửa ra vào, qua một cái loa, dạy cho tù học chính trị, Bác Hồ và Đảng ta, Miền Bắc xã hội Chủ Nghĩa, Toàn Dân Toàn Quân đánh Mỹ cứu nước…  và…  Mỹ Ngụy và chế độ nô lệ thối nát, ngu dân….
Không biết sao Hắn lại bị kiết, đi cầu suốt đêm, Hắn nhớ có đêm gió thổi vù vù, có đêm sương rơi…   Hắn ngồi, nhìn bên kia lớp lớp thép gai…  lớp lớp bóng tối…   lớp lớp âu lo.
-Đêm nào… anh cũng ra cầu tiêu…   để làm gì…   có mục đích gì?
Hắn bị phát hiện và được gọi lên ban cán bộ quản trại.
-Thưa…  tôi bị kiết…
-Kiết…  ?
Hắn phát khùng:
-Thưa…  ỉa…  ỉa…   rặn hoài mà không ra cục nào cho đã cả.
-Có thật như vậy không?
Hắn trả lời rất rõ:
-Thật 100%!
-Chúng tôi hiểu …chẳng cần nói…  100%.
-Không cần…
-Đúng…  100%…  là thứ của bọn tư bản nói…
Hắn thầm hiểu, hãy nói thứ ngôn ngữ bình dân, của nông dân, của công nhân, hãy nói đến sản phẩm…   không được nói đến tiền, thứ phi sản phẩm, mà 100% là cách tính của dân buôn… .. của tiền… Không nói thứ ngôn ngữ học thức của…   tư bản.
-Ỉa…  cũng phải báo cáo…  xin phép…   Ai biết được nửa đêm anh đi ỉa hay có ý đồ gì.
-Thưa, tôi ỉa thiệt chứ chẳng có ý đồ nào cả.
-Ý đồ nằm trong đầu…   anh nói bằng cái miệng…   sao tin được.
-Dạ.
-Biệt giam 3 ngày.
Phòng gọi là biệt giam nhỏ xíu, tường và mái đều đúc bằng ciment, chỉ duy nhất một cánh cửa ra vào làm bằng kim loại, màu xám tro, luôn luôn đóng kín, ban ngày tối lờ mờ, ban đêm tối đen như mực, mùi tanh nồng. Việc đầu tiên là Hắn hít thở đều để lấy lại nhịp tim bình thường, giống Papillon, người tù khổ sai, phải chuẩn bị sức khỏe trước đã, Hắn thầm nghĩ.
Có tiếng gõ, âm của cánh cửa rền như tiếng búa đập vào chuông, tai Hắn lùng bùng, áp lực trong phòng làm Hắn choáng váng. Cứ cách khoảng 3 giờ, tiếng búa gõ lại vang lên. Hắn bịt kín tai, nín thở, chờ cho âm rung lắng xuống, Hắn lờ mờ hiểu ra, đó là hình phạt cho những ai bị biệt giam.
-Cơm đây… ăn đi.
Phía dưới cánh cửa có cái lỗ nhỏ, tô cơm độn trộn muối được đút vô từ cái lỗ này… không đũa, không muỗng. Hắn ăn bằng tay như những thày tu người Ấn Độ. Hắn nhai chậm, kỹ và mót không sót hạt cơm…   Buổi trưa nóng bức, Hắn cổi áo, mồ hôi ra nhễ nhại… Hắn thở mạnh, nơi ngực Hắn như có đá đè. Hắn tuột quần, chỉ mặc quần tà lỏn, ngồi bẹp xuống và tìm quên. Hắn đo bề ngang phòng biệt giam bằng gang tay…  1…  ,2…  ,3…  , mỗi gang 2 tấc, vậy bề ngang là 1m7…   Hắn gang tay đo bề dài…  1,. 2,…  3…4…  , mỗi gang 2 tấc vậy bề dài là 2m5. Hắn gang tay trên mặt sàn ẩm ướt, như con sâu đo đang búng mình đi tới, miệng đọc… .. Hắn cứ lập đi lập lại như kẻ cà tửng, mất trí…  1,2,3……  1,2,3, …-1m7-…1,2,3,4.-2m5-…. Nửa khuya trời lạnh, Hắn đứng thẳng, dậm chân một chỗ nhịp nhàng như thời Hắn học ở quân trường Thủ Đức –Hắn nhớ lại– Đại úy trung đội trưởng Nghiêm đã phạt Hắn hít đất 100 lần vì tội “không đều bước với đồng đội”. Việc dậm đều bước là việc quá nhẹ, quá đơn giản và quá dễ ở Quân trường, nhưng Hắn bị hít đất hoài, vì…   vì lúc đó Hắn lại nhớ đến người yêu, Hắn chìm đắm trong quá khứ…   mà quên mất hiện tại…
Buổi sáng ngày thứ hai, trong lúc Hắn đang chuẩn bị bịt tai chờ tiếng búa nện vào cửa sắt…
-Đi ra… mau lên…
Lệnh ra rất to, Hắn giựt mình.
Hắn lách người bước ra, ánh sáng làm mắt Hắn chói lòa.
-Tập họp…   tập họp…  khẩn trương lên…  anh kia…
Tiếng chân trại viên, tiếng thúc dục của cán bộ…
-Trại trưởng K… .. K đâu…
Hắn chạy nhanh đến nơi tập trung, đứng vào hàng, vừa thở.
-Chuyện gì thế?
-Có trời mới biết chuyện gì…
Cán bộ Dép Râu hỏi lớn:
-Đủ…  chưa?
Trưởng trại K la to:
-Đủ.
Dép Râu cầm trên tay một sấp giấy, nhìn trại viên đã vào hàng…
-Các anh nhìn thấy cái gì ngoài cổng kia không?
Chẳng cần trả lời, nói tiếp:
-Ai có tên…  tôi đọc…  trong 5 phút phải nhảy lên xe đang mở bạt kia…
Như lấy trớn để nói to:
-Thấy xe Quay Đít … đó không?
Gần 60 cái miệng hả to:
-Thấy…
Ngưng một chút.
-Mang theo đồ cá nhân…  đi là không trở lại…
Có tiếng xầm xì:
-Không trở lại…   không trở lại…
Dép-Râu–cán–bộ quay sang trao đổi với Dép-Râu-Quay-Đít… Hắn không biết hai Dép Râu nói gì, chỉ nghe loáng thoáng:
-Đồng chí … đồng chí mình…
Cuối cùng
-Tôi đọc tên…   5 phút phải lên chiếc xe Quay Đít kia…
Và gằn giọng:
-Ai trễ…  bắn bỏ … rõ chưa?
-Rõ.
Dép Râu Quay Đít nói
-Suốt lộ trình…   cấm mở bạt ló đầu…  nhìn ra ngoài…  cấm nói chuyện, cấm trao đổi linh tinh…. cấm…
Hắn nói nhỏ chỉ đủ Hắn nghe:
-Cấm thở…  cấm đái… cấm…
Người đứng bên Hắn hỏi:
-Mày nói gì vậy?
Hắn nheo mắt:
-Cấm … địt…
Tự dưng Hắn mỉm cười, nhưng cổ họng nghẹn cứng dòng nước mắt. Chiếc xe tải Quay-Đít chạy ra QL 11, bẻ bên phải và lao đi.
-Về…   về…   phố.
-Im đi.
-Phụ Thành…   Duy Tân…   Tuyết Sơn…   Chợ PR …. Cầu Đạo Long…
Trong thùng xe, phủ bạt phía sau, đóng hai lỗ gió phía trước, kín bưng, có khoảng 20 người trong một diện tích chật, nóng bức. Giáo sư Duy Tân biệt phái, kể cả Hắn là 8. NLS: 2…   Võ Tánh TC 1, và 3 giáo viên… , còn 6 người của Tiểu Khu NT, Hắn không quen.
-Hướng Sài Gòn…
-Không lẽ…
Mọi người cố hình dung, tưởng tượng, đoán mò, rồi suy diễn lung tung, dĩ nhiên là không ai dám thổ lộ…   Xe bóp còi…   rồ máy…   đảo nghiêng…  mùi xăng…   Có người ói, rồi nhiều người ói tiếp theo…   Mùi tanh, nồng nặc…   Nhiều người bắt đầu thở than, một vài người khóc… Những đôi mắt gần như tuyệt vọng, mở to. Cảnh đó làm Hắn vừa mũi lòng vừa nộ khí xung thiên…   Hắn muốn hét như cơ hồ không còn sức…   Cái phòng biệt giam chó chết đã bào mòn sức khỏe của Hắn.
Hắn cố suy nghĩ xem bọn CS chở đi đâu. Chẳng lẽ chúng tập trung -ở đâu đó- để bắn bỏ [?]. Xe cua phải rồi chạy thêm một giờ nữa trên đường gập ghềnh, hình như trời đã chiều.
Một chút nắng vàng xuyên qua khe tấm bạt, xe chậm lại và dừng hẳn. Tấm bạt kéo lên, mặt trời xuống ở xa, một buổi chiều vàng…   Tất cả đều che mắt vì chói… cách chừng non 100m, một toán bộ đội cụ Hồ đứng hình vòng cung, súng AK cầm tay thế sẵn sàng nhả đạn…
-Xuống xe…  xuống xe…
Không phải một mà đến hơn chục xe chở tù như xe của Hắn, các xe kia lục tục từng người nhảy xuống.
-Tất cả tập họp!
-Tập họp!
-Mỗi xe một hàng dọc.
Một toán cán bộ, tới lui, ra lệnh, và như lùa đám người vào hàng. Cán-bộ- Quay- Đít chở tù và cán bộ nhận tù bắt đầu kiểm tra số lượng, bàn giao; bên trái chúng tôi là nơi dành cho ai mang lon từ Đại úy trở lên…  và bên phải từ trung úy trở xuống, chức vụ nào thì đi đường đó.
-Rõ chưa?
-Rõ.
Và bắt đầu đọc…
-Trung úy A!
– Có.
A vừa la vừa chạy đến vị trí dành cho trung úy.
-Thiếu tá D!
-Có.
…  Chạy qua bên trái…
-Trung úy VT!
Im lặng…
-Trung úy VT!
Im lặng….
Cú rướn cuối cùng:
-Trung úy VT!
Im lặng…
Cán bộ nuốt nước miếng hét:
-Ai tên VT.?
-Tôi đây.
-Sao nãy giờ không lên tiếng?
-Tôi là thiếu úy VT… không phải trung úy VT.
-Tại sao trong danh sách này ghi…   trung úy?
-Tại…  tại…- VT tức khí -…. mấy thằng cha cán bộ viết sai.
-Anh nói sao… nói rõ lại xem!
-Tại cán bộ viết sai.
-Sao anh không nói?
-Dạ…
-Cái miệng anh để ở đâu…
VT phân trần:
-Có ai cho nói đâu mà nói.
Ông cán bộ nhận tù, đi chiếc honda Nhật đời 68 có ghi-đông cao dềnh dàng trông rất chịu chơi, ông nói năng ạch đụi, giống…  tư bản…  hơn là CS. 68 đến gần VT, nói nhỏ:
-Không được gọi cán bộ bằng “thằng” ….rõ chưa?
VT la:
-Rõ.
68 vỗ vai VT.:
-Rõ…  điếc cả tai…   Lần sau “rõ” nhỏ thôi… anh bạn!
Đó là điều khó tin –“anh bạn”- nhưng có thật, kẻ thù gọi nhau bằng bạn. Nếu nó xảy ra ở trại Đồng Tâm thì trời nhất định sập, ở đó tập trung những Dép Râu cực đoan, căm thù Mỹ Ngụy sâu sắc, hay có mối thù … riêng. CS nói: đó là hiện tượng chứ không phải bản chất của chế độ. Đó là lời nói thật lòng chứ không ba xạo và yêu cầu gần như bắt buộc mọi người phải tin. Hắn đã và đang cố tin như vậy.
VT, người to cao, da trắng, có lông ở tay, ở ngực hơn mức bình thường, nhưng rất hiền tính, đồng nghiệp ai cũng mến…   nên gọi VT phải kèm theo chữ “lông”, VT Lông, đó mới là bạn vàng. VT dạy môn sinh vật, khối A.
Lớp lớp rào kẽm gai bao quanh khu nhà lợp tôn, hai toán vượt qua cổng, có một khẩu đại liên kê trên gò cao, bên hông trạm gác. Toán Đại úy trở lên, rẽ trái, chỉ duy nhất C, giáo sư Duy Tân rẽ ngã này, nhóm trung úy trở xuống rẽ phải đến một khoảng sân trống, đứng lại và…
-Các anh ngồi xuống nghỉ…   Đi cả ngày mệt đứt hơi phải không?
68 nhìn đảo một vòng:
-Sao lại có…   quần đùi áo thun … ở đây?
-Lệnh có 5 phút… nên không kịp… mặc quần…
-Anh nói sao? Lệnh gì có… 5 phút.
-Lệnh ở trại Đồng Tâm…
68 có vẻ sốt ruột:
-Nói đi…  lệnh gì…
-Ở đó, cán bộ trại Đồng Tâm chỉ cho thời gian 5 phút để về phòng, lấy đồ, chạy ra, nhảy lên xe Quay Đít … khi nghe gọi tên…
68 hỏi gằn:
-Xe Quay Đít… là…  là…
-…  là chiếc vê–lua đầu hướng ra Quốc Lộ 11, đít quay vô… cửa trại… ..
Sau khi nghe xong, 68 nghiêm mặt. Ông lẩm bẩm điều gì như… chửi thề.
-Thôi…  quên…  5 phút đó đi…. bây giờ mặc quần vô…
68 cười, nụ cười hết sức dễ thương, mà từ 16/4 đến nay Hắn chưa thấy trên mặt cán bộ CS nào, kể cả cán bộ giáo dục N. mà Hắn đánh giá cao về lương tâm và đức độ.
-Mặc quần… mau đi…. coi chừng “thằng nhỏ”… biểu tình.
Lần đầu tiên, lúc từ NLS ra đi, hôm nay Hắn mới nghe một câu nói từ miệng cán bộ CS “tếu” đến như vậy. Có rất nhiều anh em vô trại trước, đứng xa xa nhìn đến:
-Đ M…. thằng X kia ……  Đ M thằng B kia…. Đ M.thằng L kia…
Họ nhận ra người quen và tán thán như vậy, cán bộ nghe rồi nhe răng cười, như khuyến khích:
-Đ. kiểu đó đẻ lủ khủ… ai nuôi?
-Cán bộ khỏi lo… tụi em bao…
Cán bộ và tù cùng cười, người nhát gan, khóc lúc xe chạy, nói nhỏ:
-Ở đây…  có…  có…  tình người.
-Phải, không như ở trại ĐồngTâm.
Và mừng đến nỗi:
-Coi như tao về…  gần đến nhà rồi.
Hắn ngạc nhiên, tù sao lại ăn nói có vẻ bình đẳng như thế với cán bộ, còn diễu cợt nữa.
-Đ M thằng T. Lai kìa…  bây ơi.
Hắn giật mình, bạn Hắn cũng đã vào đây, tụi đánh đấm ở Đường Chín Nam Lào, Khe Sanh, có đứa Dù, có đứa Biệt động…   thứ dữ dằn, tội ác đầy trời. Hắn thắc mắc không biết tại sao, do đâu mà chúng lạc quan, tự do phát ngôn như vậy.
Người cán bộ mở chiếc cặp giấy màu đỏ, đọc tên 5 người:
-Các anh bầu 1 trong 5 người này làm khối trưởng. Khối của các anh là khối 13.
Và cán bộ bắt đầu đọc tên 5 người đều có người thân tham gia cách mạng thời chống Pháp hay chống Mỹ cứu nước, theo lời khai trong lý lịch lúc nhập trại, mà 68 đã nghiên cứu.
-Trung úy Phan văn X, tiểu khu NT, cha hy sinh thời chống Pháp… ai đồng ý giơ tay…. và đếm 1, 2, 3, 4, 5… còn ai đồng ý nữa không?
Nhìn lướt một lượt, không còn cánh tay nào đồng ý…   Cán bộ lấy viết ghi ghi và tiếp tục…
-Thiếu úy Ng. văn P, biệt phái NLS, cha mẹ tham gia cách mạng thời chống Mỹ cứu nước…   và đếm 1, 2, 3, 4… còn ai nữa không?…  ghi ghi…  và đọc…
-Trung úy P.M.T, biệt phái Duy Tân…   có cha hy sinh thời chống Pháp…. 1, 2, 3, 4, 5, 6,.
Cuối cùng Hắn có số người đưa tay bầu nhiều nhất, dính khối trưởng, người kế tiếp là một trung úy tiểu khu NT, tên X, làm khối phó khối 13.
Cán bộ giao danh sách 130 sĩ quan VNCH vừa chuyển đến, và nói lớn:
-Từ nay các anh dưới quyền chỉ huy của anh khối trưởng này.
Cán bộ lấy tay đặt lên vai Hắn và cười:
-Các anh…  chúng ta vỗ tay chào thủ trưởng khối 13…
Tiếng vỗ tay rào rào, trong đó có tiếng vỗ của người cán bộ CS-đi xe Honda Nhật đời 68- là to nhất.
-Anh…  biên chế tổ, ban.… thành lập các bộ phận phục vụ
68 hạ giọng chỉ vừa đủ Hắn nghe:
-Chỉ huy 129 người, sĩ quan…   đủ loại binh chủng… từ nhiều mặt trận… không dễ, nhưng tôi tin ở anh… cố lên nhé.
Bóng tối đã che khuất mặt người, những ánh đèn vàng cháy lên. 130 người, 130 sĩ quan … 130 tù nhân…  130 nỗi lòng. Sương bắt đầu rơi.
-Các anh… di chuyển đến khối 10…  ăn cơm…
-Anh nói sao?
-Khối chúng tôi được lệnh chuẩn bị cơm tối cho các anh từ trưa nay…
Khối trưởng khối 10 đưa chúng tôi về trại, một nhà ăn khá rộng, bàn ăn làm bằng vạt tre, ghế đòn dài bằng gỗ tròn, chén bát có sẵn. Khối 13 bắt đầu ăn bữa cơm đầu tiên ở trại học tập cải tạo A.38. Hắn bắt đầu nhai cuộc đời của chính mình.
Bỗng Hắn nghe, ở đâu đó từ hướng Tây Nam, tiếng còi tàu kéo dài trong sương đêm… Lòng Hắn trĩu nặng.

… 
Phần 5
________________
Buổi sáng hôm sau, Hắn dậỵ sớm, nhìn một lượt anh em nằm lăn lóc ở hiên trại của K.10. Hắn đi tìm khối trưởng khối 10, Hắn hỏi và nắm cơ cấu tổ chức quản lý điều hành một khối…   Hắn lên Trung Đoàn, nơi ở của cán bộ quản lý trại, để nhận trại. Người cán bộ hôm qua đưa Hắn đến góc vòng rào, hai dãy nhà tôn, mỗi dãy dài chừng 100m, ngang 10m, nằm song song nhau và chìm trong đám cỏ tranh cao quá đầu người. Cán bộ nói:
-Mỗi dãy bọn chúng chia làm 10 phòng, anh sắp xếp cho 10 tổ mỗi tổ 1 phòng, số còn lại làm bếp, nhà kho, nhà ăn…
Bọn chúng là Sư 44 Ngụy –không rõ vì lý do gì đã bỏ doanh trại này từ hai năm trước.
Hắn và cán bộ đi vòng sát rào.
-Chúng tôi sẽ củng cố hàng rào, sẽ thêm 2 vòng concertina nữa.
68 nhắc lại điều mà đêm qua đã nói với Hắn:
-Anh nhớ, anh đang nắm 129 sĩ quan, đủ mọi binh chủng, đủ mọi thành phần, cảnh giác là việc không thừa…
Hắn trở về, anh khối phó đã cho anh em tập họp, ngồi chờ, Hắn nói:
-Chúng ta chia khối làm 10 tổ, mỗi tổ 13 người. Các anh tự do lựa chọn tổ cho mình, sau đó bầu ra tổ trưởng tổ phó, 20 cán bộ tổ, bầu ra các ban bệ: bộ phận Hậu cần, văn nghệ, anh nuôi, thủ kho…
Hắn trao đổi với khối phó X và nhìn một lượt rồi tiếp:
-Anh khối phó sẽ cùng anh em làm việc này…   Tôi cần 5 anh em đi với tôi.
Hắn và 5 người lên nhà kho Trung Đoàn, Hắn đứng nghiêm trước cán bộ giữ kho:
-Chúng tôi…
-Tôi biết rồi… khối 12 chứ gì…
-Thưa…  13.
-À…  quên…  13
-Chúng tôi mượn dụng cụ phát cỏ…
Cán bộ mở cửa kho, bên góc phải để một đống cuốc, xẻng, cào…
-Các anh cứ lấy đủ số các anh cần.
Nói xong cán bộ bước ra khỏi kho.
-Lấy tối đa… mình có đến 100 anh em.
Một anh góp ý:
-Rựa, mác, xà-gạt…  là ưu tiên một.
-Cuốc chim nữa.
Sáu anh em kể cả Hắn cố gắng mang vác cho được nhiều dụng cụ nhất, đem ra khỏi kho.
-Các anh bỏ xuống, xếp theo loại, đếm số lượng… Tôi sẽ kiểm tra vào sổ.
Thủ tục ký nhận xong, sáu anh em, ba chân bốn cẳng mang về trại. Hắn nói hổn hển:
-Phải xong hôm nay để có chỗ ngủ.
-Phải, nằm ngoài hiên…  lạnh teo bu gi luôn…  … khối trưởng ơi…
-Tôi biết.
Dụng cụ phát quang về đến nơi thì tổ phó đã bầu bán xong … Hắn nói:
-Anh em nào biết về điện, mộc, hồ ra khỏi hàng…
Rồi quay sang khối phó X:
-Đưa anh em đi phát quang.
Hắn nhìn đống dụng cụ:
-Nếu thiếu thì anh đến các khối bạn mượn thử xem họ có hay không. Trên Trung Đoàn đã hết sạch …
Hắn nói với nhóm Điện Mộc Hồ:
-Anh em đi với tôi.
Hắn dẫn đầu, 5 điện, 3 mộc và 7 hồ, vị chi là 15 quay lại kho Trung Đoàn, nhóm nghề nào, nhận dụng cụ đồ nghề nhóm đó, rồi quay lại lán trại. 130 sĩ quan Ngụy, trong đó có Hắn cùng lao vào phát cỏ, dọn vệ sinh… người nào việc nấy.
-Để sớm có chỗ ăn ở…  anh em…  nào chúng ta khẩn trương lên.
16 giờ chiều cùng ngày, hai dãy nhà nằm giữa một cái sân rộng, cửa nẻo, điện đóm đều tạm ổn, cỏ, rác dọn chất thành đống một góc, chờ đốt.
Hai dãy nhà hướng Tây Bắc, dãy phía trước có 10 phòng, đủ cho 10 tổ, phía trước có sân khá rộng, đủ diện tích cho một sân vô-lay, chỗ họp khối mỗi buổi tối.  Dãy phía sau dành cho nhà bếp, nhà ăn và kho. Hắn còn chừa một phòng trống, làm phòng nghỉ dưỡng, anh em nào bệnh sẽ cách ly đến ở phòng này…   Hai dãy cách nhau một cái sân hẹp, chạy suốt chiều dài dãy nhà.
Sau khi anh em thu xếp chỗ ở, thay vì phải họp rút kinh nghiệm –như cán bộ ra lệnh- thì Hắn cho anh em “ngủ tự do” vì “hôm nay đã quá mệt rồi” . Chính sự cãi lời, không chấp hành lệnh cán bộ -một cách liều mạng- của Hắn làm anh em ai cũng khoái, nhìn Hắn chạy tới, chạy lui… lúc lên trung đoàn…  lúc xuống các khối bạn…   lúc mang vác, lục lạo vào phát cỏ, chỉ vì muốn anh em sớm ổn định chỗ ăn ở… Đã có người trong 129 người tứ chiếng giang hồ kia thương Hắn. Họ mỗi lúc mỗi tuân thủ thi hành những điều mà Hắn chỉ thị, một cách tự giác, có trách nhiệm và cả vui vẻ nữa.
Phải nấu nhờ ở Nhà Bếp khối 10 thêm một thời gian.
Hắn bàn bạc cùng tổ thợ hồ.
-Mình phải làm 4 bếp đại…
-Bên khối 10 có 3 bếp …
-Khối 10 có 109 người, ít hơn mình 21 người…
Một người nói:
-Tôi sợ họ không cung cấp đủ 4 cái chảo đại.
-Có thể…  nhưng sẽ có cách giải quyết thôi…
Một người nữa thêm:
– Nghe đâu khối 10…   trước đây cũng xin làm 4 bếp, nhưng không được.
-Phải được…   Tôi nghĩ phải nấu đủ cấp số nước sôi để nguội cho anh em uống…   Nước ở đây có sốt rét.
-Trời đất…   họ không cho đâu…. tốn củi… tốn nước…  tốn lao động…
-Ở trại cải tạo Sông Cái, không bệnh mà đun nước sôi là…   tư sản, đun nước sôi phải xin phép.
Hắn dứt khoát:
-Ở đây…   phải được… Tôi sẽ tranh đấu tới cùng.
Bảy thợ hồ vật lộn với đất sét, rơm băm nhỏ, gạch…   vì kho hết ciment, còn Hắn thì trụ ở Trung đoàn –gặp đủ loại cán bộ -cao có, thấp có- đề nghị chấp thuận cho khối của Hắn xây 4 cái bếp, và chỉ nại một lý do “chính đáng” là khối 13 của Hắn là khối đông nhất trại. Hắn lý sự:
-Khối 10 có 109 người giải quyết 3 bếp là đúng, thậm chí khối 7 chỉ có 90 người cũng 3 bếp.
Cán -bộ -68 cười:
-Anh điều nghiên … trước khi lên đây…   yêu sách…   phải không?
-Sự thật. Tôi trình bày với cán bộ sự thật thôi.
68 nói nhỏ, như với riêng Hắn và như một lời dặn dò của người đi trước:
-Ở đây… hoàn cảnh này… đôi khi sự thật bị phủ nhận.
68 nói nhanh như muốn đuổi Hắn về doanh trại.
-Anh về đi, để tôi trao đổi lại với các đồng chí Quản Trại.
Hắn chào và bước nhanh ra khỏi Trung Đoàn, nơi có cái kho to đùng chứa đủ thứ từ vật dụng cho đến gạo, độn, cá khô, muối, thuốc lá… nói chung là đủ thứ cần cho cái ăn của cả trại…   và hai cái lô cốt, Hắn nghe nói đó là chỗ biệt giam dành cho kẻ trốn trại bị bắt lại, cho người phát ngôn bừa bãi…   như chửi cha CS, đả đảo CS, nói xấu CS…   và nhất là nói động đến bác Hồ…, còn nữa, “lũ âm mưu chiếm trung đoàn… ”…  tạo phản…   Thường thì chỉ dành cho kẻ mất trí, hay quẩn trí, những kẻ muốn thí mạng cho xong. Rõ ràng, không phải tất cả đều cam chịu, không phải tất cả đã buông súng đầu hàng. Không phải tất cả đều cam tâm…

-Họ nói sao?
-Đồng ý không?
-4 chảo là nhất…
Anh em bu quanh, hỏi dồn…   Họ nghe Tổ Hồ nói –“nấu nước để nguội cho anh em…” nên vừa ngạc nhiên vừa khoái và mong được như vậy.
-Họ sẽ trao đổi… mới quyết định… – Hắn thở dài – cán-bộ-đời-68 không giúp được gì vì không đủ thẩm quyền.
Những ngày này, trại viên, không phải chỉ khối 13, mà gần như cả trại, không được “đi lao động” để cải tạo, để thấm “lao động là vinh quang” Gần như đa số ở không, đi ra, đi vào…   làm những việc mà khối –tự thấy – cần làm, ví dụ trồng thêm đám rau muống… luống cải để cải thiện, đào thêm hố chứa nước tiểu để tưới rau…. và làm việc cá nhân, ai thích làm gì cứ làm.
Có người vá áo, không những cho mình, mà cho những ai có áo quần cần vá, có kẻ lấy đất sét nặn tượng chim, cò, voi, khỉ… Trại không cho nắn đàn bà ở truồng vì như vậy sẽ làm khổ thêm cho “giống đực không có giống cái”, còn nữa: cấm nặn Chúa và Phật…   tôn giáo làm cho con người ủy mị, nhưng cái lý do cốt lõi là “bây giờ các anh chỉ phải nhớ và chỉ phải tin Bác và Đảng thôi- rõ chửa”. Mỗi lần cán bộ trại Đồng Tâm dạy như vậy, tất cả phải hét “Rõ” thật to.
Lúc Hắn xuống phòng dùng làm bếp thì 7 tay thợ đã xây hòm hèm 3 cái bếp, đo theo ni tấc bếp khối 10.
-Vẫn xây 4 đấy chứ?
Hắn trả lời, chắc nịch:
-Xây 4!
-4…
-Không biết cỡ chảo có cùng cỡ với khối 10 không?
-Không biết… nhưng dễ điều chỉnh phải không?
-Dạ dễ thôi nhưng biết ni tấc trước vẫn hơn…
Hắn đưa tay vốc hỗn hợp đất sét trộn rơm.
-Vữa này…   nhắm có chịu nổi lửa…
-Theo kinh nghiệm ở trại Sông Cái thì tốt hơn ciment…
-Tôi an tâm rồi.
Nói xong, Hắn quay đi. Lúc ngang qua khối 9…
-Hít…  hít…  hít…
Hắn đứng lại. Một trại viên to tê, da trắng, hai mắt sáng, đang chu miệng:
-Hít… hít… hít hít… hit hit hit…
Anh ta đang dạy 3 con chim hạt mè…   Trời ạ, loại chim bằng ngón chân cái, quanh cổ lấm tấm như hạt mè, từ cha sinh mẹ đẻ, có nghe ai nói là dạy được nó biết nghe lời như nhồng, như két… đâu. Loài chim nhỏ bé, ngu đần và không có khả năng tiếp thu…
-Ông bạn…   nán đứng xem tôi…   dạy nó…
-Loài chim hạt mè.
-Hạt mè…   hạt đậu…   thậm chí…   hạt tiêu…   cũng vẫn cứ dạy được như thường…
-Dạy được… như Nhồng…
-Được tất…
Anh ta…   hit hit hit…   Một trong 3 chú chim đậu trên cành, như lắng nghe, đầu nó nghiêng một bên…
Hít hit…. Nó bỗng đập cánh bay xuống đậu nơi cánh tay, anh ta khoái chí:
-Ông bạn thấy chưa…  dù “ngoan cố” cỡ nào…   cũng vẫn dạy được.
-Đây là điều kỳ khu… chỉ có bạn mới làm được…
-“Kỳ khu”, đúng…  “kỳ khu”. Ông bạn dùng từ nghe “đã” quá.
Hắn cúi chào rồi bước nhanh, phát ngôn của anh ta hơi lạ và lạc đề, anh ta muốn nói một điều gì đó từ việc dạy chim, Hắn nhớ, anh ta cứ lập lại “phải đủ kiên nhẫn chờ đợi”, con chim mới nghe lời.
-Hy vọng một ngày…  chim của anh…   sẽ mang được thư tình về cho người yêu.
Hắn muốn diễu cợt một chút, anh ta nghe và trả lời:
-Lúc đó…  cán bộ…  chạy té đái luôn…
-Anh nói sao?
-Chim hạt mè mà mang thư…   chẳng khác nào gạch đá thành lựu… đạn…   mà gạch đá thành lựu đạn thì… Anh ta dừng lại nhìn Hắn:
-Ông bạn… chơi tới bến liền phải không…
Hắn thấy hứng chí:
-Chơi luôn…
-Và chúng nó chạy té…  té đái…
-Phải…  té đái.
-Chạy vắt quần lên cổ…
-Đúng…   chạy mất dép luôn…
-Phải… dù là dép râu…
Anh ta nhìn Hắn, cười như mếu:
-Kỳ Khu –từ nay ta gọi ngươi bằng cái tên này- đợi đấy… Ta sẽ dạy Hạt Mè nói tiếng người cho ngươi xem.
-Tôi chờ…
Hắn vội quay đi, bước nhanh, Hắn sợ không kìm được… cao trào, mà mỗi lần như thế Hắn không kiểm soát mình được. Hắn qua khối 7, hôm nay tranh thủ thăm bạn.
-Tôi muốn gặp anh Đ…
-Ròm, lùn, môi trề…
-Đúng…
-Thiếu úy Đ… Thiếu Úy Đ…. bạn “dzàng” đến.
Hắn thấy Đ hớt hải vọt ra từ phòng bên.
-Thằng quỷ sứ.
Đ nhận ra Hắn, mừng.
-Chạy trời không khỏi nắng… T. Lai.
-Khỏe không?
-Như voi…
-Vui nhỉ.
-Chứ khóc sao…
Đ là bạn chí cốt, quen nhau lúc học khoa Kinh Tế Chính Trị ở viện đại học Đà lạt. Đ so với Hắn -rất xấu trai, nhưng lòng thì tốt, bụng thì hiền…   Đ được hầu hết các bạn quí mến. Đ đối với bạn chí tình.
-Em L thì sao?
-Nó về lại Ninh Hòa…
-Ngoài kia…
-Tất cả đều ổn…   chỉ có ông già hơi yếu… Ổng sợ CS và lo cho mình.
Đ nhìn Hắn từ đầu xuống chân.
-Còn ông thì sao?
-Như anh em cả thôi… Vợ con ở Phan Rang… mới từ trại Đồng Tâm vô… nhiều việc cứ ngỡ ngàng.
-Còn Đ vào đây bao lâu?
-Mình biệt phái về Bùi Thị Xuân, trình diện ngay ngày đầu, qua hai trại, rồi chuyển xuống đây đã hơn tháng.
Đ vô phòng rồi mang ra chiếc áo Đại Cán.
-Cầm cái này phòng hờ khi trời lạnh.
-Còn Đ…
-Ông khỏi lo… hồi ở Đà Lạt…  mỗi lần trở lạnh là ông ngã bệnh…   ông không chịu lạnh bằng mình.
Hắn ra về lán trại khối 13 với chiếc áo Đại Cán mà Đ đã đưa, lòng thấy thương bạn hơn cả thương mình.

 Phần 6
________________
Cán bộ Quản Trại đã chấp thuận cho khối 13, xây 4 bếp với 4 cái chảo cực đại, anh em mừng như mở cờ trong bụng. Buổi tối sau khi 4 cái bếp đã sử dụng, khối tập họp và ngồi gần kín sân. Hắn đứng trước khối, sau lưng là tấm bảng sơn đen, ở đó ghi những điều mà trại viên cần biết.
-Thưa anh em… đêm nay là đêm đầu tiên … chúng ta sinh hoạt khối như trại qui định. Dịp này, anh em có gì muốn nói, cứ nói…   nhất là những góp ý kiến xây dựng khối sao cho mọi việc trôi chảy hơn, hợp lý hơn, tốt đẹp hơn.
Hắn ngừng, nhìn khắp, những con người cùng số phận đang ngồi yên lặng lắng nghe.
-Thưa anh em… cảm ơn anh em những ngày qua đã đồng cam cộng khổ…   hôm nay chúng ta mới sớm có cơ ngơi thế này… mới ổn định ăn ở…  đó là điều kiện đầu tiên phải có để giúp chúng ta giữ gìn và tăng cường sức khỏe…   chuẩn bị cho những ngày sắp đến…
Không một tiếng động, có đến 129 người yên lặng, nơi lòng họ mãi nhớ về những ngày tháng cũ, những ngày tháng bên gia đình, vợ con.
-Thưa anh em… .. chúng ta cùng số phận…   cùng là kẻ thua trận…   cùng phải chấp nhận sự thật này…   đó là lý do anh em ta phải đoàn kết lại, giúp đỡ, động viên nhau… Chúng ta giờ đây là anh em một nhà…
Có tiếng vỗ tay rời rạc rồi nhiều lên thành một thanh âm rộn ràng.
-Anh em đồng ý không?
-Đồng ý…   đồng ý.
-Xin cảm ơn tất cả…
Hắn nói qua vấn đề nội bộ.
-Tổ anh nuôi phải cơm ngon, canh ngọt…   cho anh em…   nhất là nước sôi đừng để thiếu.
Tổ trưởng anh nuôi:
-Thưa anh khối trưởng…   có hai trở ngại…   thiếu nước và thiếu chất đốt…
-Anh em cứ nói…   đừng “thưa anh khối trưởng”…   Nước chúng ta sẽ đào thêm giếng…   còn chất đốt thì…  thì…  ai có ý kiến gì không…  ?
-Tôi có hai ý kiến: -ta dùng trấu để nấu…   thay thế bớt củi…   và nên đóng cánh cửa lớn trực diện với miệng lò vì gió sẽ thổi…   làm tan bớt nhiệt độ và làm mau tàn chất đốt.
-Còn ai nữa không?
Gió đêm hiu hiu thổi, cái bóng đèn vàng gắn ở chiếc bảng đen không đủ sáng để soi rõ mặt người…
-Rất đúng…   phải đóng cánh cửa trực diện cửa lò…  sẽ xin phép cán bộ đào thêm giếng…   còn trấu…  thì hơi khó.
-Chúng ta kết hợp… khi đi lao động về, xin cán bộ cho một bộ phận tách ra… lo trấu…
-Ý đó cũng rất hay…   còn ai có ý kiến gì không? Anh khối phó có ý kiến gì không?
Khối tan hàng, về phòng. Hắn nói gì đó với khối phó rồi về phòng số 2, của tổ 2. Ngoài Hắn còn có N và H, giáo sư biệt phái Duy Tân ở tổ này.
Bề ngang căn phòng đủ để nằm hai hàng, đầu tựa vách, chân quay ra. Ở giữa còn một lối đi ngang chưa đầy 1m. Đây là lần đầu tiên Hắn bước vô phòng, Hắn bù đầu với công việc mà. Bên trái 6 chiếc chiếu cá nhân rộng tám tấc, dài hai mét hai, Hắn nằm cuối cùng, chiếu số 13, bên phải.
Vật dụng cá nhân, của người nào thì xếp gọn trên đầu chiếu người đó, ngăn nắp, gọn gàng như hồi Hắn học K.25 Thủ Đức, có khác chăng là hồi đó nằm trên giường sắt còn bây giờ nằm dưới đất…
Hắn ra phía sau, nơi có cái thùng chứa nước “cho anh em rửa mặt đột xuất”, 10 tổ đều có, đây là một trong những việc làm thành công của Hắn mà anh em rất hài lòng, những cái thùng chứa nước mắm, muối…  v.v…   cung cấp cho khối, nguyên tắc phải trả lại thùng không cho Trung Đoàn, giờ đây được giữ lại chứa nước cho anh em dùng.
Bên mỗi thùng, đã thống nhất, có đóng một cây cao 1m, trên đầu cây này móc một lon sữa ông Thọ, tiêu chuẩn cho một người là một lon mỗi lần rửa mặt.
Hắn múc đầy lon, đổ vào cái ca –mà Vân đã bỏ theo. Anh em lần lượt…   Hắn vô phòng, nằm trên chiếc chiếu số 13 bên phải và 1, 2, 3,… Hắn bắt đầu đếm để dỗ giấc ngủ…
Không biết Vân và các con…  1, 2, 3, 4,…  sẽ sống ra sao 1, 2, 3, 4, 5, 6…. Cadao, Trần Nguyễn, Anh Thu, Thiên Hương các con ơi…. 1, 2, 3, 4,…. một mình Vân…1… 2… 3… 4…. … rồi Hắn cũng chìm trong giấc ngủ chập chờn…
Buổi sáng thức dậy bằng ba hồi kẻng đài phát ra từ Trung Đoàn, y như quân đội, gọn gàng, nhanh chóng…   sắp thành 10 hàng dọc ở sân trước và tập thể dục, theo hiệu lệnh của đài phát thanh 30 phút…   tan hàng, tổ nào về khu vệ sinh của tổ đó… ..  và đúng 7g, anh khối phó huýt còi, tất cả tập họp trở lại.
Hắn đứng trước hàng quân, Hắn hỏi như hét, cốt để tạo khí thế đầu ngày.
-Anh em…   có ngủ được không?
-Đư…  ợ…  c…  được.
Mọi người vui.
-Thằng D…   hồi hôm nó khóc vì nhớ vợ…   khối trưởng ơi…
-Thằng L…   nó ngáy như…   kéo gỗ…
-Thằng B… thằng S…   nhớ bồ…
-Thằng Q…   nó mớ gọi tên…  con vợ già…
-Thằng Y nó nghiến răng trèo trẹo… như đang nhai xương…
Đợi anh em “phát biểu” tùm lum tà la, không khí trại thoải mái, nên tất cả đều vui vẻ trong giờ khởi hành một ngày mới. Đó là điều Hắn mong muốn.
Hắn cười toe toét:
-Cái gì cũng hoan hô…   miễn không bệnh là…  ngon rồi…
-Tổ 9…   báo cáo…
-Báo cáo đi.
-Anh P có dấu hiệu cúm, ho suốt đêm.
-Anh tổ trưởng cho P vô phòng ngay…  trời còn sương lạnh…
Hắn lo lắng.
-Anh em…  còn ai bệnh nữa không?
Chờ một phút, không thấy có ai báo bệnh, Hắn phân công:
-Tổ 1, 2, 3, 4 trồng rau muống, tổ 5, 6… vét hai giếng nước, tổ 7, 8… làm tổng vệ sinh, tổ 9, 10 tăng cường Trung Đoàn.
Tan hàng, anh em tổ nào theo tổ đó.
-Tổ Mộc hôm nay đi với tôi…
Ở Trung Đoàn có một phòng rộng, kê nhiều ghế băng dài, hai cái bàn. Đó là phòng chờ, phòng họp giữa trại viên và cán bộ, để giải quyết yêu cầu của cả hai phía. Hắn đang ký gặp cán bộ và ngồi chờ. Ngoài Cán Bộ 68, còn một cán bộ nói tiếng Bắc.
-Anh khối trưởng 13, có việc gì?
Hắn nói rõ và gọn:
-Thưa cán bộ… khối 13 đề nghị cán bộ cho phép anh em trại viên làm vạt tre lót lưng…
-Anh nói sao?
-Làm vạt lót lưng, đất thấp ẩm quá, chiếu ướt hết.
Cán bộ nói tiếng Bắc:
-Các anh là kẻ có tội, có chiếu nằm là Đảng và Bác đã khoan hồng rồi, còn yêu sách gì nữa.
Hắn nhìn 68 cầu cứu, nhưng xem ra, 68 cũng không thể giúp ý kiến gì có lợi cho Hắn cả.
-Thưa cán bộ, nếu nhiều người ngã bệnh, cái khó sẽ nhiều hơn cho Trung Đoàn.
Với giọng Bắc rất nặng:
-Anh khỏi lo cho chúng tôi, đế quốc thắng được thì việc chết hay sống của các anh chẳng là vấn đề đáng quan tâm.
Hắn cố:
-Thưa cán bộ…   tôi nghĩ…
-Anh không nghĩ gì cả…   Anh cũng không có quyền nghĩ ở đây…
68 chen ngang:
-Thôi…   các anh về đi…   chúng tôi sẽ trao đổi thêm rồi thông báo sau.
Thường thường -Hắn rút ra từ ngày 16/4- cán bộ nói tiếng Bắc…   khó tính hơn cán bộ nói tiếng Nam. Dép Râu ở trại Đồng Tâm là cán bộ nói tiếng Bắc – 5 phút bắn bỏ- không cho đọc báo, thậm chí, nếu khóa được miệng, Dép Râu cũng cấm nói luôn… ..  Dép Râu cho rằng tất cả Ngụy Quân, Ngụy Quyền đều là người gián tiếp hay trực tiếp bỏ bom Hà Nội 12 ngày đêm…   Hắn không giận mà còn thấy thương, có thể cha mẹ anh em, cũng có thể vợ con, cũng có thể người yêu Dép Râu bị bom chôn dưới phố Khâm Thiên cũng nên. Nỗi đau thương kia thành căm thù, ứ cứng trong ngực Dép Râu…  [?]
… .. .

Tổ 9 và 10 biệt phái Trung Đoàn đang cùng các tổ biệt phái của các khối khác làm một cái nhà khá lớn, nơi học tập cho cả trại sau này. Họ đang dựng sườn.
-Khối trưởng…   họ chấp thuận không?
Việc xin làm sạp để lót lưng đã bàn bạc trong khối, ai cũng biết và đều mong vì nước ẩm, chiếu ướt… nằm xuống là lạnh thấu xương.
-Chưa xong….nhưng tôi sẽ…   tranh đấu…
-Tranh đấu đến cùng nhe… khối trưởng.
-Tôi hứa… thôi anh em làm đi… không lại bị phê bình.
Hắn trở về trại.
-Các anh về phòng nghỉ đi.
Tổ mộc tan hàng, Hắn về phòng lấy chai dầu Khuynh Diệp đem đến phòng 8. Hắn nhìn người bệnh trùm mềm phủ đầu.
-Anh thấy trong người thế nào?
-Dạ…   nhức đầu quá…   anh khối trưởng.
Hắn đưa chai dầu.
-Anh cầm lấy…
-Dạ thôi…   anh khối…
Hắn nói chận.
-Anh cứ cầm lấy…   Tôi còn một chai nữa…
-Da.
-Tổ y tế…
-Dạ…  họ có cho thuốc Xuyên Tâm Liên.
-Thôi anh nằm nghỉ…   Có gì, anh báo với tổ trưởng liền nhé.
-Dạ…   cảm ơn Khối Trưởng.
-Anh em cả mà.
Hắn trở về phòng. Người bệnh là người lớn tuổi nhất trong khối nhưng cấp bậc thì thấp nhất: Thiếu Úy…   Biệt động quân, binh chủng thứ dữ nhưng người ăn nói nhỏ nhẹ, lịch sự…  những đơn vị ngoài mặt trận thường nhờ đến kinh nghiệm của những người này. Anh em đi làm hết, Hắn lấy ảnh vợ, con ra nhìn…   chớp mắt… rồi ra dãy nhà sau, đến bếp…   tổ anh nuôi đang làm cơm trưa…
Hắn nhìn chảo cá kho đang sôi.
-Cá gì…  mà hấp dẫn thế?
-Dạ…   cá Lò Có…   khối trưởng.
Ngày xưa, mỗi lần nhà ăn cá Lò Có là mẹ Hắn nhắc “coi chừng xương”. Loại cá béo, thơm thịt nhưng xương rất độc.
-Hôm nay độn mấy %?
-Dạ … 50%.
-Mì…  hay bo bo…  ?
-Món lạ…  , khoai lang khô…
Hắn nói:
– Như vậy…   hôm nay lạ miệng, anh em sẽ thấy ngon…
-Ngọt cơm…   nhưng hơi nhão…
– Tổ 8 có người bệnh…   ưu tiên một xuất cơm trắng nhé.
-Dạ…
Lúc nào cũng vậy, trước khi đi, Hắn động viên:
-Cố lên nhé.
-Dạ…
Gần một tháng kể từ ngày nhập trại, không lao động, không học hành, không họp hè, không chỉ thị…. Trại viên gần như tự quản, chơi là chính… thỉnh thoảng cũng có vài sự cố, lúc ấy cán bộ mới có mặt, đánh nhau là việc thường xảy ra nhất, trầm trọng hơn, thủ tiêu nhau, bên khối 3, nửa khuya có tiếng thét, một trại viên chết vì một chiếc đũa đâm qua lỗ tai…  Hắn không hiểu gì cả khi nghe bên khối đại úy tụ tập chơi bài ăn tiền suốt đêm…   dĩ nhiên không tránh khỏi la hét, cãi cọ thường xuyên.
Khối 13, theo cán bộ 68 cảnh giác “129 dân tứ chiến… ” Hắn hơi lo, nhưng đến nay vẫn chưa thấy động tĩnh gì. Trại viên –một số rất ít biệt phái Trung Đoàn, một ít làm công việc mà khối tự phân công, còn lại đa số tự do đi lại, khối này qua khối khác, chơi đủ thứ trò: đánh bài, đánh cờ, chơi ca-rô…   còn thích thể thao thì đánh vô lây, đá banh, vũ cầu…
Các thi văn sĩ thì nằm trong phòng tán phét, hay ngâm thơ…   Có người hí hoáy viết, nói là viết tác phẩm để đời, thơ thì là trường ca, còn nhạc thì nhạc vàng, thật vàng chứ không phải nhạc “đuổi gà” của CS…
Dù chơi kiểu nào, thì cuối cùng vẫn là những điều tâm sự, nói cho nhau nghe chuyện nhà, chuyện tình yêu, chuyện xa, chuyện gần, lúc đầu lạ, còn dè dặt, sau quen dần thì cởi mở, vô tư… đem hết ruột gan phèo phổi ra cho nhau xem…   Những bí mật cá nhân, từ đó phun ra…   và máy ghi âm tại chỗ, anten chuyển xa…   đến bộ lưu của cán bộ CS…   bản án nặng hay nhẹ bắt đầu bằng cái miệng tán phét lúc này.

….
(còn tiếp)

Chu Trầm Nguyên Minh